Nếu được quay lại tuổi 18, tôi vẫn sẽ lựa chọn con đường như tôi đã từng đi qua.
Chưa 18 tuổi, chính xác là 17 tuổi 6 tháng, tôi lên Sài Gòn luyện thị đại học, sau khi thi đại học xong tôi không về quê, vẫn tiếp tục ở Sài Gòn để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Biết rằng nếu đậu đại học chặng đường tôi sẽ đi vô cùng gian nan, ba mẹ không có tiền để lo cho tôi ăn học, nên từ lúc thi xong tôi bắt đầu hành trình kiếm tiền trước là nuôi sống bản thân, sau là tập làm quen với cuộc sống đô thị sôi động và hào nhoáng. Tôi chạy xe đạp nắng noi không nản, tìm được tấm bảng để “Tìm người làm”, tôi dừng xe vào và xin việc.
May mắn tôi cũng được ông chủ quán nhận vào làm, công việc từ 2h trưa đến đến 11h15 đêm, lương nhận được là 15.000/ngày. Tôi mừng lắm. Đúng 2h chiều tôi đi làm, từ lặt rau, rửa, cắt, sắt tất cả loại gia vị chuẩn bị nấu bán cho đến phục vụ bàn và cuối cùng là rửa chén, tôi đều làm hết. Làm được 12 ngày, thì hôm đó lúc đang phục vụ bàn ông chủ chửi tôi vì lí do gì đó hết sức vô duyên, nhưng ông chửi thề rất nặng, tôi không thể chấp nhận và quyết định nghỉ việc. Nhận 180.000 đồng trong tay tôi rớt nước mắt, tôi cảm thấy bị tổn thương vì vừa bị chửi buổi chiều hôm đó, nhưng tôi cũng thấy hạnh phúc vì đây là số tiền lần đầu tiên trong đời, xa gia đình tôi tự mình kiếm được. Và tôi đã gọi điện thoại cho mẹ tôi mua gì đó tặng mẹ tôi mà quên rồi nhưng có mua, kỷ niệm đầu tiên trong cuộc đời làm ra tiền. Gọi điện thoại cho mẹ mừng vì kiếm được tiền nhưng giấu việc bị chửi. Tôi là người rất dễ tự ái và từ tự ái tôi đứng lên tiếp tục chiến đấu.
Sau đó, tôi chuyển sang phục vụ quán lẩu dê, cũng chuyên rửa chén, phục vụ bàn, qua đến quán này tôi làm thêm được 10 ngày và nhận ra cuộc đời tôi không thể nào đi rửa chén được? Tôi phải kiếm tiền bằng trí óc, nghĩ trong lòng và quyết định nghỉ việc luôn. Tiếp tục, tôi chạy xe đạp dưới cái nắng mùa hè ở Sài Gòn, lang thang và tìm việc, tôi tìm thấy công việc đứng bán hàng cho một tiệm bán các nhạc cụ trên đường Nguyễn Thiện Thuật, tôi vào hỏi và được nhận vào bán hàng, với kĩ năng tính toán nhanh tôi từ nhân viên đi lấy đàn cho khách xem tôi trở thành người trợ lý tính toán tiền bạc cho cô chủ. Công việc trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tôi làm chưa đầy 1 tháng thì nhận được kết quả đậu đại học, mừng ít lo nhiều. Mừng vì ba mẹ cũng hãnh diện lo vì tương lai làm sao có tiền đi học 4 năm đại học đây!
Tôi được gia đình hỗ trợ đóng học phí học kỳ đầu tiên, tôi dọn vào ở ký túc xá chung với các bạn ở tỉnh khác lên, một phòng có 8 giường thì 7 giường còn lại các bạn đều có ba mẹ đi cùng, mang theo đủ đồ đạc lên nhập học cùng con, nhìn lại tôi, một mình thiu thỉu trên cái giường tầng, tôi cảm thấy tủi thân nhưng không có khóc, vì biết hoàn cảnh mình phải nỗ lực, phải nỗ lực hơn người, phải mạnh mẽ, nên nuốt nước mắt vào trong. Tôi gắng nói chuyện vui vẻ với mọi người, các cô chú phụ huynh thấy tôi lanh lợi quá, nên bầu tôi làm trưởng phòng. Quản lý phòng và sắp sếp mọi thứ. Tôi nhận nhiệm vụ được 3 tuần, thấy không ổn, ở ký túc xá chỉ có học rồi ăn, ngủ, tiền tháng đầu tiên còn có ăn qua tháng sau, làm sao có? Tôi quyết định quay lại ở trọ trong thành phố và tìm công việc dạy kèm. Từ đó, nghề dạy kèm gắn liền với tôi suốt quãng đường 4 năm sinh viên, tôi dạy tổng cộng khoảng 30 em học trò lớn nhỏ. Đây chỉ là công việc phụ ban đêm, ban ngày tôi làm sales từ cuối học kỳ sinh viên năm nhất đến khi ngày tốt nghiệp đại học tôi đã đi làm cho công ty thứ 4 cũng chuyên bán hàng mặc dù tôi tốt nghiệp trường Đại học Khoa học tự nhiên.
Tôi không phải phụ nữ dịu hiền, nhẹ nhàng hay yếu đuối. Có lẽ do cuộc sống từ nhỏ phải chọn con đường mạnh mẽ, khó khăn về cơm, áo, gạo, tiền cứ tháng tới đóng tiền nhà, điện nước, gửi tiền về quê đóng lãi ngân hàng cho gia đình, lo cho người này người kia, vì thế việc học trên giảng đường chỉ là đếm theo buổi thôi, buổi đầu buổi cuối có mặt, những buổi bình thường ít có thời gian đến lớp, tôi lao vào kiếm tiền, ban ngày đi làm sales, ban đêm dạy kèm. Cuộc sống tuy khó khăn nhưng không có khổ tâm cho đến khi tôi gặp anh – mối tình đầu tiên của tôi, khi đó tôi vừa tròn 20 tuổi. Có lẽ anh thích tôi vì thấy tôi là người chịu khó, ham học, và là người tốt, tôi nghĩ vậy.
Chúng tôi lao vào yêu nhau như thiêu thân, càng yêu anh tôi càng khổ tâm, tại sao gia đình đang khổ cực như thế ở quê tôi lại yêu đương nhăn nhít trên Sài Gòn, rồi tương lai liệu có đến được với nhau hay không? Rất nhiều vấn đề xảy ra, khi mà hai đứa càng ngày càng yêu say đắm, yêu bỏ học bỏ hành, về phía tôi nếu không gặp nhau không làm gì được, càng yêu càng sợ, và lại càng muốn yêu. Cảm giác đầy mâu thuẫn. Nụ hôn đầu đời ở tuổi 21 đầy sóng gió, tối đêm đó về nhà tôi cứ lo sợ, sợ hôn môi nhau rồi sẽ có con, nghĩ lại thật tức cười, một đứa trẻ con ăn chưa tới, học chưa xong mà yêu đương nhăn nhít. Tôi không dám chia sẻ với bất kì ai, giữ kín trong lòng chờ cho đến ngày của kỳ kinh kế tiếp, tôi mới thật sự yên tâm. Vì lí do này, về sau tôi sẽ dạy cho Danny con tôi hiểu rõ như thế nào là yêu, là hôn nhân, là tình dục khi Danny đủ tuổi trưởng thành, vào đời phải trang bị những kiến thức cơ bản nhất, trước là biết cách giữ mình, sau là đón nhận hạnh phúc một cách trọn vẹn nhất. Cũng may Danny con tôi là con trai nên việc bầu bì không phải lo rồi. (Sẽ lo những điều khác).
Lúc yêu nhau bản thân tôi tự nhủ lòng, tôi hứa hẹn, sẽ phấn đấu này kia, sẽ cố gắng, nhưng nói thì nhiều làm được thì ít, rồi nhìn lại cuộc sống thường ngày, phải đi kiếm tiền ăn học, lo cho gia đình, vừa khổ tâm vừa khổ về vật chất, sự nghiệp mù mịt chưa thấy đâu. Tôi đòi chia tay rất nhiều lần nhưng chỉ nói được cái miệng thôi, chia tay không phải vì không yêu mà chia tay vì quá nhiều áp lực, lý trí mách bảo dừng lại là tốt nhất, phải dừng lại để tập trung học hành, ra trường. Lý trí càng sáng bao nhiêu thì con tim luôn trật nhịp bấy nhiêu, yêu đương nhăn nhít và cuối cùng thì ngày đó cũng đến, nhưng người nói lời chia tay không phải tôi. Là anh!
Tôi đau khổ! Tôi tuyệt vọng! Tôi như một người điên nhưng không được điên, cảm giác đó vô cùng nặng nề và bế tắc. Tôi không thể gục ngã vì một người đàn ông đơn giản như thế, tôi còn gia đình, còn học trò, còn sự nghiệp phía trước, tôi còn nhiều điều giá trị mà lúc đó tôi không nhìn ra được rõ, chỉ biết mang máng là tôi có giá trị thôi, nên phải sống, phải vực dậy. Làm cách nào đây? Tôi quyết định hành trình ngồi trên chuyến xe đường dài từ Sài Gòn ra Đà Nẵng, mục tiêu chỉ để nhìn thấy cầu sông Hàn xoay lúc nửa đêm. Tôi muốn bỏ hết mọi thứ trong vài ngày để được khóc, để được đau khổ, để được sống trọn vẹn với mối tình đầu tiên này. Lên xe tôi bịt khẩu trang, không ai biết tôi là ai, và cứ thế tôi khóc thôi, tôi khóc ướt khẩu trang này tôi thay khẩu trang khác. Đến khi tôi nhận ra điều tôi đang làm thật là KHÔNG GIỐNG AI, tôi mới bình tĩnh lại. Sau đó vì xe không đi được lên Đèo Cả do có tai nạn, tôi quay ngược về Chư Sê và xuống xe không đi nữa, cảm thấy hành xác nhiêu đó quá đủ rồi, tôi online trên Yahoo và chat với người bạn thân, sau khi rủ bỏ mọi phiền muộn tôi ăn uống no nê, về lại Sài Gòn với tinh thần hoàn toàn khác. Có thể vẫn còn buồn đâu đó nhưng tôi đã có mục đích sống mới, hướng đi mới và ý chí, quyết tâm đã trở lại. Tôi phải sống cho thật đáng sống, thật ý nghĩa, đàn ông chỉ giúp cho tôi sống trọn vẹn hơn, không có họ tôi vẫn phải có hạnh phúc như cách tôi chọn lựa.
Đây là thất bại đầu tiên trên đường tình mà tôi đã trải qua, sau khi vượt qua được giới hạn của bản thân, tôi thấy rằng mình càng có nhiều lí do để sống, để yêu, để lựa chọn, đặc biệt với tôi mỗi một người đàn ông là một thế giới, sau này tôi chia tay ai cũng không phải là vấn đề lớn lao (cũng có nhưng so với tổn thất lần đầu là không si nhê). Không còn phải nặng nề, khổ sở khóc sưng cả mắt nữa. Cứ thế, tôi sẵn sàng đón nhận thế giới mới, để được khám phá, tìm hiểu, cũng đâu có mất gì, chỉ có được, và có thêm nhiều trải nghiệm quý giá mà thôi.
Tôi trải qua rất nhiều mối tình từ có tên, không tên, từ yêu đàn ông Việt đến đàn ông Tây, tôi càng hiểu ra được bản thân mình nhiều hơn, thật sự muốn gì và cần tìm người như thế nào là phù hợp. Tình yêu đến và đi là điều bình thường, tôi luôn lấy sự nghiệp là kim chỉ nam cho mọi hành động, sự nghiệp là lẽ sống. Tui quan niệm phụ nữ dù yêu ai đi chăng nữa, dù họ có giàu có đi chăng nữa cũng phải có một nghề nghiệp trong tay, không phụ thuộc tài chính của bất kỳ ai, lúc đó mới cảm thấy được hạnh phục trọn vẹn của 4 từ “Tự do yêu đương”. Chia tay vì hết yêu, vì hết hoà hợp, còn sống với nhau còn yêu nhau thì chắc chắn phải là hạnh phúc. Tôi không phí phạm đời mình cho những điều không có giá trị, đặc biệt đã biết sai lầm một lần thì tuyệt đối tránh xa. Học bài học nào là ứng dụng vào luôn, không phải chỉ một bài học mà học miết, vướng miết vào đó không lối thoát.
Cuộc đời cứ như thế, đối mặt với sóng gió, bão bùng. Đường tình, đường tiền, đường danh vọng đều chưa có con đường nào ra hồn, đi trong mù mờ nhưng chân phải đi. Nghĩ vậy mà đi trong mạnh mẽ, tự tin. Chiến đấu với mọi hoàn cảnh…
Đến sau này tôi gặp chồng tôi. Lần đầu tiên tôi giới thiệu với anh luôn, tôi đã từng quen yêu đương với nhiều người rồi, có khi giờ tôi cũng không nhớ hết tên, tôi vừa nói vừa cười, anh nghe chỉ cười, tôi nói nhờ có những người đàn ông đã qua mới có tôi của ngày hôm nay, sống không hối tiếc, không sợ mất bất cứ thứ gì chỉ sợ đánh mất chính mình mà thôi.
Chúng tôi từ đó bắt đầu mối quan hệ tìm hiểu nhau, yêu nhau, sống với nhau bí mật gần 2 năm trước khi kết hôn. Đến nay đã gần 7 năm trong hôn nhân, anh vẫn là người ủng hộ phía sau, luôn giúp tôi thực hiện những ước mơ, là người cho tôi được tự do, được theo đuổi sự nghiệp tôi đam mê. Anh cũng là người luôn tin tôi sẽ làm được, những lời nói lời động viên của anh đôi khi như một nhà máy sản xuất năng lượng, tôi dùng năng lượng đó đi chiến đấu. Với quy tắc chân thành, thật thà, thẳng thắng, không gì là không thể nói, nói để giải quyết để hiểu nhau hơn. Mỗi ngày qua đi, khi bên nhau không bao giờ thiếu những nụ hôn, những câu nói ngọt ngào như “ I Love You”…
18 năm xa gia đình, ngụp lặn, thất bại lên xuống. Tôi nghĩ rằng, mục tiêu sống là để tạo nên giá trị cho bản thân, cho gia đình và cho xã hội. Dù là phụ nữ cũng phải có chính kiến của bản thân, có ý chí, có nghị lực, phải mạnh mẽ và dám chọn con đường bạn mong muốn theo đuổi. Trong suốt đoạn hành trình đã qua tôi từ một cô gái mong muốn sau này phải thành công, phải giàu sang, phải trở thành bà này, cô kia, nhưng rồi cuộc sống đã cho tôi vào nhiều vòng xoáy khác nhau và chính những vòng xoáy này đã thay đổi con người tôi. Từ mong muốn thành công tôi chuyển hướng sang phụ nữ thành công thôi chưa đủ, phụ nữ phải hạnh phúc, và hạnh phúc là giá trị cốt lõi cũng như ý nghĩa để sống trọn vẹn. Có hạnh phúc thật sự mới giúp bạn thấy yêu đời hơn, yêu người hơn, nhìn đâu đâu cũng thấy đẹp hơn, có khó khăn cũng thấy bình thường hơn, có cạm bẫy sẽ tìm cách vượt ra, không bao giờ gục ngã.
Điều quan trọng hạnh phúc là do chính bạn tạo nên mới là hạnh phúc vĩnh cửu. Để tạo nên được hạnh phúc bạn phải có suy nghĩ tích cực, có cuộc sống ý nghĩ, sống không tiếc nuối, có hoài bão và dám dấn thân thực hiện, biến những suy nghĩ thành hiện thực, dám thất bại, dù tuổi nào đi chăng nữa với người suy nghĩ tích cực, không ngại khó cũng là tuổi để bắt đầu lại, có mất sẽ trân trọng hơn những giá trị đang hiện hữu.
Khi bạn hạnh phúc chắn chắn bạn sẽ mang lại hạnh phúc cho người đàn ông đang ở cạnh bạn mỗi ngày, bạn sẽ mang lại hạnh phúc cho gia đình bạn, cho những người xung quanh bạn. Thành công chắc chắn sẽ đến với người dám học hỏi, dám xông pha và dám biến ước mơ thành hiện thực, vấn đề chỉ là thời gian. Dù thành công hay không nó không phải là lí do để bạn tồn tại, mà hạnh phúc vui sống, hưởng thụ với những gì bạn đang có mỗi ngày, mỗi giờ chính là điều ý nghĩa và giá trị nhất!
Vì thế nếu cho tôi quay lại năm 18 tuổi, tôi vẫn sẽ chọn con đường này. Mặc dù cuộc sống của tôi tuy có quá nhiều khó khăn, khổ sở, lao đao, thất bại lên xuống nhiều lần, nhưng tôi không bao giờ bỏ cuộc, cứ chiến đấu và chiến đấu đi lên. Hiện tại, tôi có một sự nghiệp theo đuổi hơn 12 năm bằng đam mê cháy bỏng, tôi có một gia đình hạnh phúc theo cách của riêng mình, tôi đã từng tìm thấy hạnh phúc trên đóng đổ nát thì còn điều gì để tôi phải lo lắng nữa.
Cuộc sống, còn sống là con chiến đấu. Có được hạnh phúc luôn là một hành trình, thất bại trong hạnh phúc, khó khăn trong hạnh phúc, mất mát trong hạnh phúc luôn tồn tại xung quanh chúng ta. Hạnh phúc không phải là 2 từ mang nghĩa trọn vẹn hay hữu hình, chỉ có khi luyện đủ các mùi vị đắng cay ngọt bùi trong cuộc sống, bạn sẽ cảm và hiểu ra ý nghĩa của hạnh phúc rất giản đơn. Để có được hạnh phúc và thành công bạn luôn đánh đổi rất nhiều, luôn nỗ lực rất nhiều, luôn cần cù siêng năng, mạnh mẽ và bản lĩnh kiên cường thiếu những điều trên bạn sẽ mãi mãi không cảm nhận ý nghĩa lớn lao và sâu xa của 2 từ thành công và hạnh phúc. Hạnh phúc và thành công chỉ là 2 từ bề ngoài, bề nổi thôi. Sâu xa hơn đó là bạn nhìn thấy được ý nghĩa của việc sống trên thế gian này để làm được gì, ý nghĩa như thế nào???