Làm người tốt không dễ, làm môi giới tốt càng không hề dễ. Kể bạn nghe câu chuyện đau đớn đến nhói lòng, không bao giờ quên trong đời mình làm nghề môi giới. Mình nhận tiền môi giới hôm đó, mình khóc trong nước mắt vì tức và đau đớn. Mình chạy chiếc xe tèn tèn vừa chạy vừa khóc trong nước mắt.
Người A bán nhà giá X tỷ, đang trong hoàn cảnh RẤT CẦN TIỀN. Bán gấp nhất có thể.
Người B là dân đầu tư, họ không quan trọng nhà đó hoàn cảnh ra sao? Chủ nhà đau khổ cần tiền cỡ nào? Họ đầu tư, hoàn cảnh người A càng khó càng tệ là cơ hội cho họ. Người B đồng ý mua giá cực sốc chỉ 70% giá X. Trong hoàn cảnh cần bán nhanh nhất có thể, Bên A đồng ý và lúc đó trước khi chốt cọc, bên A cảm ơn, nhờ vã, nhờ mình và năn nĩ, cố gắng cố gắng giúp, không giúp bên A chắc chết, khóc, khổ sở. Mình thấy vậy cũng ráng cố gắng. Thỏa thuận hoa hồng bán được giá nào hoa hồng 1% trên giá đó. Người A OK.
Tới lúc người A đồng ý bán giá rẻ cho B, công chứng xong người A quay lại giận dữ, hụt hẫng, cằn nhằn, nói nặng nói nhẹ vì mình mà họ chỉ bán được giá đó. Vì mình kết nối ăn chia mưu mẹo với bên B để làm cho họ phải bán giá đó. Người A không ngờ mình là con người như vậy! Trời ơi, tự dưng mình đang cảm giác hạnh phúc, mừng rõ vì giúp được người A giải vây trong lúc nguy cấp. Chưa mừng được bao nhiêu thì lại trở thành tội đồ.
Từng lời nói đau đớn đâm vào tới tận tâm can. Bán với giá 70%, có người mua liền, Bên A giải quyết được vấn đề kịp thời. Bên A đồng ý bán là tự nguyện, thuận mua vừa bán. Ai ép Bên A được. Trong phi vụ này mình thật thà, không lấy 1 đồng bạc từ bên A. Không có mưu kế ép giá Bên A. Mình chỉ làm hết lòng hết sức giúp Bên A. Làm môi giới Bên A bán giá cao mình lấy hoa hồng cao. Tội gì mình muốn bên A bán giá rẻ? Trong tình huống không ai muốn mua chỉ có Bên B muốn mua, mua bán không ngờ xong rồi trở bên thù hận.
Từng lời nói của Bên A nói ra mình đau đớn. Bên A không muốn trả tiền môi giới và tới lúc mình lấy được tiền bằng việc họ giục ra tiền nè lấy đi “như kiểu lấy đi rồi cút nhanh. Tại mày, mà gia đình tao tan nát”. Phải chi mình ăn chia với Bên B ép giá lấy tiền chênh, ăn 2 đầu không tức. Đằng này bao nhiêu công sức cuối cùng mọi thứ trở nên tan nát, vụng vỡ.
Cầm đồng tiền hoa hồng nhận được nước mắt rớt xuống, cảm giác như đi ăn xin. Nước mắt rơi như máu chảy vậy đó. Thật sự, cũng từ ngày đó mình quyết tâm cực lớn, nỗ lực cực nhiều. Mình phong ba va chạm vùng vẫy chiến đấu. Nhưng ai mà vì tiền mà xem thường nhân cách, lòng tự trọng của người khác. Thì xin lỗi!!! Miễn có lần 2! Linh Kona đi lên từ nghèo khó, nhưng không kiếm đồng tiền bằng sự ô nhục. Tất cả là công sức, là từng cố gắng và nỗ lực không ngừng.
Câu chuyện đã rất lâu rồi… nhưng luôn cho mình câu hỏi. Sống tại sao phải sống tốt chi? Làm việc tại sao lại thẳng thật thà làm chi? Tại sao mình không này nọ ra..có phải dễ kiếm tiền, xạo xạo xíu có khi vừa được trọng lẫn được hô hào.
Nhưng nếu làm vậy thì đâu có thương hiệu Linh Kona!!!